Thơ Văn học

Khúc Quê

Khúc Quê

Khúc quê

Em va gàu vào giếng khuya gọi ngàn đêm thức giấc

bếp lửa thức xa xôi rực đỏ một góc trời

ngọn gió thức ngoài đường chập chùng cung bậc

trừ tịch thức gọi người đủ mặt lứa đôi

Đập vỡ thời gian hoa lửa rơi rơi

mọi ẩn nấp xô bật tường rêu nhú lời cỏ biếc

bấc se se ngập ngừng ngoài sân đợi Tết

nước tràn mái, tràn thùng, em gánh tiếp niềm tin (*)

Giếng ngời ngời gương mặt của đêm

đêm cháy sáng

đêm giũ mình bóng tối

những cát bụi không còn nơi ẩn trốn

hạnh phúc từ ngực người nhuộm thắm cỏ hoa

Cả ngàn nhà, nước từ giếng chia ra

cười nói dội vang vang hồi âm của đất

có một thiên đường đêm ba mươi rất thật

trừ tịch chia đều mọi ngõ trầm hương

Khói bay trong nhà, khói bay hàng hiên

về em nhé

giao thừa đang điểm

có tiếng gàu ai bỏ quên ngoài giếng

chạm vào tôi ngân mãi khúc quê mùa.

                                                  NGUYỄN NHÃ TIÊN

Post Comment