Đường Quê
Thiền Sư Thích Nhất Hạnh
Đường quê đi mãi về vô tận
Thầm kín trong tôi gợi quốc hồn :
Hương lúa mùa thu, theo gió quyện
Mang về sầu muộn khóc cô thôn.
Gió mưa gội rửa lòng hoa gạo
Trinh bạch hồn nhiên, giọt lệ buồn.
Rơi rơi theo gió, buồn cô quạnh
Hoa rụng. Âm thầm, hoa cô đơn…
Đâu xa tiếng gọi trời xa vắng
Một chuyến đò qua ngập lá vàng
Dân quê đâu khúc thanh bình cũ
Uất ức ngàn câu gợi khốc tàn ;
Nhà lá phất phơ xiêu cột đổ
Một mùa trăng loạn, mấy cô đơn ?
Rưng rưng nếp gió mang trời lạnh
Khói lửa nghìn thu khóc bạo tàn
Phất phơ lau sậy đồng hoang vắng
Kiếp số thơ ngây, phận tủi hờn
Ai thấy đời tươi trên lá thắm
Vườn cau xanh ngắt mộng quê hương ?
Hỡi ơi ! bao kẻ còn luân lạc
Chưa trở về nghe tiếng gọi đàn :
Say trong ảo mộng phù hoa mãi
Nức nở phiếm đời rơi tiếng than !
Đường quê đi mãi trong vô tận
Thầm kín trong tôi gợi quốc hồn
Mùa lúa năm nay đầy hứa hẹn
Nước xanh nhuần thấm hạt muôn phương
Rau khoai xanh tốt trên nương cũ
Cờ bắp phất phơ tận cuối làng
Cô gái đồng quê về lối xóm
Tươi cười gánh cả một hoàng hôn
Tình yêu non nước về trên lá
Nhân loại mừng vui rộn nẻo đường
Hoa lòng trời đất vô cùng nhỉ
Mỗi một mùa Xuân lại nhả hương !