DANH MỤC KHÁC Phước đức- Công đức

Hãy Chia Sẻ Phước Lành Qua Sự Hiến Tặng

Hãy Chia Sẻ Phước Lành Qua Sự Hiến Tặng

Biên Soạn: Paul Carus

Chuyển ngữ: Nguyễn Văn Tiến

Ánh sáng Phật Pháp khi được chia sẻ, sẽ không làm ánh sáng của người hiến tặng bị hao mòn đi. Chúng ta hãy chia sẻ phước lành qua sự hiến tặng người khác. Chúng ta hãy cùng nhau tiếp nối sự chia sẻ.

Ông Annabhara, là người nô lệ của ông chủ Sumana, ông đang cắt cỏ trên cánh đồng cỏ, và ông nhìn thấy một nhà sư ôm bình bát đi khất thực. Ông liền ném bó cỏ khô của ông xuống, và ông chạy vào nhà, rồi ông trở lại với phần cơm mà ông chủ của ông đã cung cấp cho chính ông. Nhà sư nhận và ăn phần cơm, rồi nhà sư giảng Phật Pháp để giúp tâm ông Annabhara nhẹ nhàng và vui vẻ, cũng như giúp cho tâm ông Annabhara giảm bớt đi các cảm xúc đau khổ.  

Nhìn ra từ cửa sổ, cô con gái của ông chủ Sumana đã theo dõi câu chuyện nói trên (từ đầu đến cuối), rồi cô nói: “Ông Annabhara ơi, hay quá, thật là hay quá!” Bố cô là ông Sumana nghe được nên hỏi cô chuyện gì đã xảy ra, rồi ông được cô thông báo về lòng thành tâm của Annabhara, và bài Phật Pháp của nhà sư giảng cho Annabhara, vì thế ông chủ Sumana ra gặp người nô lệ của ông, rồi ông muốn biếu tặng tiền cho Annabhara, với mục đích là ông sẽ được chia sẻ phước-lành do Annabhara cúng dường cơm cho nhà sư. Annabhara nói “Thưa ông chủ, xin để tôi hỏi ý kiến của nhà sư tôn kính nầy trước đã.” Rồi ông đến gần nhà sư, và ông nói rằng: “Thưa Thầy, ông chủ con yêu cầu con chia sẻ phước-lành do con cúng dường cơm cho Thầy. Chia sẻ phước lành có phải điều đúng đắn không?”

Nhà sư trả lời ông Annabhara bằng một câu chuyện ẩn dụ. Nhà sư nói rằng: “Trong một ngôi làng kia, có một trăm căn nhà, nhưng chỉ có một căn nhà sáng sủa nhờ có thắp đèn. Sau đó, một người hàng xóm mang đèn qua và nhờ châm lửa, rồi cây đèn của ông sáng lên; tiếp tục bằng cách đó, ngọn lửa đã được trao truyền, tiếp nối từ nhà nầy sang nhà khác, cuối cùng cường độ ánh sáng trong làng đã được tăng lên, tỏa ánh sáng ra khắp mọi nơi. Cũng như thế, ánh sáng Phật Pháp khi được chia sẻ, sẽ không làm ánh sáng của người hiến tặng bị hao mòn đi. Chúng ta hãy chia sẻ phước lành qua sự hiến tặng người khác. Chúng ta hãy cùng nhau tiếp nối sự chia sẻ.”

Sau đó, Annabhara trở về nhà ông chủ của mình, rồi Annabhara nói với ông chủ: “Thưa ông chủ, tôi muốn chia sẻ với ông một phần phước lành mà tôi có được (do cúng dường cơm cho nhà sư). Tôi xin ông chiếu cố, và vui lòng nhận lấy.” Ông chủ Sumana chấp nhận sự chia sẻ, rồi ông biếu tặng người nô lệ Annabhara một khoản tiền, tuy nhiên, Annabhara trả lời ông chủ như sau: “Thưa ông chủ, việc làm nầy không đúng đắn; nếu tôi nhận tiền của ông, nghĩa là tôi đem phước đức của tôi ra mua bán. Phước đức không thể đem đi bán được; tôi cầu xin ông hãy nhận phước lành nầy như là một món quà tặng của tôi.” Nghe xong, ông chủ Sumana trả lời: “Anh Annabhara ơi, kể từ ngày hôm nay anh sẽ là người hoàn toàn tự do. Anh hãy sống với tôi như là một người bạn của tôi, và tôi mong anh nhận món quà tặng (sự tự do) nầy như là một sự biểu lộ lòng tôn trọng, của tôi đối với anh.”

———————————–

Source-Nguồn: http://oaks.nvg.org/pastbud.html#cobli

The Communication Of Bliss – Collated: Paul Carus – Source-Nguồn: oaks.nvg.org

Annabhara, the slave of Sumana, having just cut the grass on the meadow, saw a samana with his bowl begging for food. Throwing down his bundle of hay he ran into the house and returned with the rice that had been provided for his own food. The samana ate the rice and gladdened him with words of religious comfort.

The daughter of Sumana having observed the scene from a window called out: “Good! Annabhara, good! Very good!” Sumana hearing these words inquired what she meant, and on being informed about Annabhara’s devotion and the words of comfort he had received from the samana, went to his slave and offered him money to divide the bliss of his offering. “My lord, said Annabhara, let me first ask the venerable man.” And approaching the samana, he said: “My master has asked me to share with him the bliss of the offering I made you of my allowance of rice. Is it right that I should divide it with him?”

The samana replied in a parable. He said: “In a village of one hundred houses a single light was burning. Then a neighbor came with his lamp and lit it; and in this same way the light was communicated from house to house and the brightness in the village was increased. Thus the light of religion may be diffused without stinting him who communicates it. Let the bliss of your offering also be diffused. Divide it.”

Annabhara returned to his master’s house and said to him: “I present you, my lord, with a share of the bliss of my offering. Deign to accept it.” Sumana accepted it and offered his slave a sum of money, but Annabhara replied: “Not so, my lord; if I accept your money it would appear as if I sold you my share. Bliss cannot be sold; I beg you will accept it as a gift.” The master replied: “Brother Annabhara, from this day forth you shall be free. Live with me as my friend and accept this present as a token of my respect.”

Post Comment