Văn học Văn học Phật giáo Việt Nam

Ngôi Chùa và Tiếng Chuông

Ngôi Chùa và Tiếng Chuông

Hàn Cung Thương

Quá nửa đêm, tôi thức giấc. Đêm miền quê tĩnh lặng, tôi bước ra sân tận hưởng khí trời. Trời đầy sao, gió lành lạnh, hương hoa lài, ngọc anh, hoa chiếu thủy thoảng ngan ngát, màu trắng từng khóm hoa nhờ nhờ trong đêm.Đêm yên bình, vẳng đưa tiếng chuông chùa. Tiếng chuông chùa tôi, chùa Đức Sơn. Tiếng chuông ngân nga dội vào hồn tôi, mênh mang, mênh mang…Đêm ngọt ngào đến tinh khiết, đêm của muôn đời ân ái bao la. Âm hưởng tiếng chuông chùa mãi ngân nga…

Ôi mái chùa của năm tháng cưu mang từ lòng thủy chung của phước trạch đời ta, của vị Thầy khả kính.

“Đi mô cũng nhớ ngôi chùa

Nhớ Thầy, nhớ Tổ, nhớ mùa trăng lên.”

Mùa Thành đạo lại về, dòng sông xưa vẫn hiền từ chảy vào lòng người hương vị thanh thoát. Bờ lau xưa vẫn rì rào điệu hát đầy lòng hàm ân. Oâi! Aùnh vàng huyền diệu của Bổn Sư vẫn thường soi sáng trong con, phá tan bao hệ lụy của cuộc đời…Tiếng chuông vang vang trầm hùng, thiêng liêng trong làn mây hồng rạng rỡ. Tiếng chuông bình an giữa khói sương cùng con người, chim muông, cây cỏ…

Ngôi chùa đẹp như cổ tích, có bóng trăng vàng ươm trên mái ngói rêu phong. Chùa tôi có bốn mùa hoa thắm, áo tràng lam bay tha thướt trong chiều. Màu áo nâu sòng bình dị của quí Thầy với những nụ cười thanh thản giữa những nghiệt ngã của cuộc đời.

Tôi đi về chốn thiện mĩ có bạn, có Thầy, có chắt chiu nâng đỡ, có ngày công quảthật vui tươi, có lời kinh trầm mặc, có lời dạy từ ái của Thầy…Tôi ước ao được đi suốt con đường này, cùng giữ mãi hình ảnh ngôi chùa thân yêu. Tôi thấy mình hòa nhập vào với đêm, với tiếng chuông trầm lắng. Tôi không hề đơn độc, bởi tiếng chuông đã mở trong lòng tôi, trong hồn tôi một niềm tin yêu vô bờ bến…

“Mảnh trăng khuya Nói chuyện cùng tiếng chuông. Mặc tình cho giọt sương Hòa tan vào tách trà Lặng lẽ.”

Post Comment